Một năm trước, mình đến Ô Trấn vào tháng Sáu – để lắng nghe những cơn mưa thật khẽ

Mình là Như Giang – cô gái có thể yêu một ngày nắng đến cháy da, nhưng cũng chẳng ngần ngại dừng chân trước những cơn mưa bất chợt. Một năm trước, vào một chiều tháng Sáu, mình chọn đến Ô Trấn – không phải để tìm kiếm điều gì lớn lao, chỉ là muốn nghe mưa ở Giang Nam, đúng như những gì người ta vẫn hay kể.
Mình ở đây hai đêm. Nhờ thế mà có đủ thời gian để thả bộ qua từng con ngõ nhỏ, băng qua những cây cầu đá cong cong, lặng ngắm mặt nước in bóng mái nhà xưa cũ. Buổi sáng sớm và khi đêm xuống, Ô Trấn bình yên đến lạ. Không đông đúc, không xô bồ – chỉ có mưa lất phất và lòng mình nhẹ tênh.
Mình thích nhất là buổi tối, khi tình cờ xem được một buổi diễn hát cổ ngay bên bờ kênh. Âm nhạc vang lên giữa không gian trầm mặc khiến mình cứ ngỡ đang sống trong một thước phim cung đấu quen thuộc ngày bé. Không sân khấu, không đèn màu – chỉ là tiếng hát, tiếng mưa và những cảm xúc thật mềm.
Người ta nói: “Tháng Sáu, đến Giang Nam để nghe mưa”. Cơn mưa ấy không cần phải lớn, không cần cầu kỳ – chỉ cần bạn lặng yên, dùng cả trái tim để cảm nhận. Mưa sẽ chạm vào bạn theo cách dịu dàng nhất

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *